Thể loại : Truyện ngắn
Mẹ nghèo
Tác giả : Bùi Ngọc Việt
Lớp 10A1 - THPT Phú Riềng,năm học 2016 - 2017
Ai còn mẹ
Xin đừng
làm mẹ khóc
Đừng để
buồn
Lên mắt
mẹ nghe không !
Mẹ là bến bờ của hạnh phúc , là ngon
nguồn của sự yêu thương . Dành cho những ai đang có và đang sống trong
tình yêu thương của mẹ thì hãy biết trân trọng , đừng để khi mẹ rời
xa rồi mới tự hỏi : Giờ mẹ nơi nao !
-
Buông
tôi ra , bà không phải là mẹ tôi
-
Đừng
đi , mẹ xin con , quay lại đi , mẹ xin lỗi …
-
Mẹ
đánh tôi , mẹ đuổi tôi … Được … Tôi sẽ đi cho mẹ vừa lòng
Tôi hất
mạnh tay mẹ ra , tựa con quỷ lạnh lùng , dù nước mắt hay lời van xin
khẩn thiết , dù đó là mẹ tôi đi chăng nữa thì vẫn không thứ gì có
thể lay chuyển tôi lúc này . Sự tức giận trong tôi chưa bao giờ lớn
đến thế , trong phúc chốc nông nổi dại khờ tôi đã đến với con đường
của những kẻ tội đồ bất hiếu . Một ý định điên rồ , ngu ngốc chợt
lóe lên trong đầu tôi , ý định : Bỏ nhà đi . “ Một điều nhịn , chín
điều lành “ phải chi mấy ngày trước tôi cố chịu đựng thêm một chút ,
một chút thôi thì đâu có chuyện xảy ra như bây giờ .
Tôi năm nay
đã là học sinh lớp 10 , cái tuổi bắt đầu cảm thấy ngượng ngùng với
chúng bạn . Tôi biết nhà mình nghèo nên cũng giản dị lắm , đâu có
đua đòi gì , tiếc thay cái tính cọc cằn , tự kỉ cứ đeo bám tôi mãi
. Tuổi thơ tôi là những mặc cảm trầm trọng về lời trêu chọc của
chúng bè bạn , rằng tôi là đứa trẻ không cha , là đứa con hoang trôi
sông , lạc chợ . Tôi thì chưa hiểu chuyện nhưng chính vì lẽ đó mà bị
tẩy chây khỏi đám bạn cùng lớp , bạn ở làng . Từ đấy mà tôi trở
nên lầm lì , cục tính , tự sinh cái vỏ bọc mình để sẵn sàng đánh
nhau với đứa nào cố tình trêu chọc tôi . Thi thoảng tôi cũng hỏi mẹ
chuyện về bố , nhưng mẹ chỉ lặng thing rồi lảng qua chuyện khác
khiến tôi chẳng thiết tò mò về người bố vô tâm kia nữa .
Hôm nay là
ngày họp phụ huynh , mẹ tất tưởi chạy sang nhà hàng xóm mượn đôi
dép lành lặn để mang , tự nhiên tôi cảm thấy xấu hổ quá . Dép mẹ
cũ quá rồi , đứt hết cả quai , chỉ biết cầm chừng bằng cách khâu
thêm vài ba sợi dây vào rồi đi tiếp , thế mà chẳng bao giờ mẹ thiết nghĩ
đến chuyện sẽ mua đôi dép mới , thời buổi nào rồi còn đi mượn dép ,
tôi thấy nhà mình nghèo thế là cùng . Tôi chỉ sợ chúng bạn nhìn
thấy mẹ , mẹ chẳng bao giờ biết chăm chút cho bản thân cả , tối ngày
đầu tắt mặt tối . Mẹ chạy chiếc xe cà tàng đến trường , chiếc xe
lạc lỏng giữa hàng vạn chiếc xe máy sang trọng , mẹ cũng lạc lỏng
giữa các bà mẹ khác của mấy đứa cùng lớp . Mẹ không tô son cũng chẳng
đánh phấn , mẹ chỉ có chiếc áo sơ mi cũ bạc màu , chiếc quần dài
ống loe thập niên tám mươi cùng đôi dép mượn … Mẹ còn lạc hậu nữa
chứ , hỏi cái gì cũng không biết , xấu hổ tôi đâm ra trách mẹ , tôi
chán mẹ lắm , tôi ước có một người mẹ tri thức , giàu có và sang
trọng
Nhớ có lần
tôi bị ngã xe , chân tay gì đều trầy xước cả , mẹ nhìn thấy liền
bật khóc , mẹ chỉ hỏi bị làm sao rồi nước mắt ngắn dài , mẹ không
nói được dù chỉ một câu an ủi , tôi cáu
-
Con
bị đau không khóc thì thôi , mẹ có đau đâu mà khóc dữ vậy , khóc
hoài , khóc hoài , khóc lóc thấy mệt !
Mẹ không nói gì , cái tính ít nói của mẹ
càng làm tôi thấy bực , mẹ lặng lặng đi rồi lấy nước rửa vết thương
cho tôi . Trong lòng tôi thầm trách ông trời thật bất công , tính nết
tôi cũng được , học hành thì đâu có thua ai , vậy mà sinh nhằm cái
gia đình nghèo rớt này . Mẹ thì lem lút , lam lũ , chẳng bao giờ nói
được lời rằng : “ Mẹ yêu con “ , hay biết con mình học giỏi cũng
chẳng khen lấy được tiếng , chả bù cho con Lan , học giỏi nên mẹ
thưởng ngay cho nó một chuyến đi biển , tôi thấy mà phát thèm . Tại
nhà mình nghèo , tôi cũng biết thế nhưng vẫn buồn trách mẹ , ước gì
mẹ giàu hơn thì số tôi cũng bớt khổ nhỉ ! Thế là với tôi , nghèo
là cái sai và là cái đáng tội của mẹ .
Hôm nay là
thứ hai , là ngày đầu tuần ,mong nhiều điều tốt đẹp sẽ đến . Nhưng
sao từ nhà đến trường mí mắt tôi cứ giật mãi , cứ như chuyện chẳng
lành sắp xảy ra . Quả thật vậy , vừa đến lớp bao ánh mắt chăm chú
hướng về tôi . Một thằng trong đám tiến lại , là thằng Nhân , cái tên
nó chẳng ăn nhập gì với tính cách cả , nó được ca tụng là đại ca
của lớp , là kẻ hung dữ và xấu xa , sẽ chẳng tốt đẹp gì nếu đụng
đến nó , là một cú đấm hay cái tát cho những kẻ cố chọc tức nó .
Nó tiến lại gần , vỗ vai tôi mà nói :
-
Mẹ
mày làm lao công hả ? Ngày họp phụ huynh về nghe mẹ tao kể thế , bả
còn nói mẹ mày thích chơi trội , ăn mặc không giống ai , đã thế
người còn bốc ra cái mùi đặc trưng của rác nữa chứ , đúng thứ mẹ
nào con nấy mà .
Mấy đứa
ngồi xung quanh đều cười phá lên rồi tỏ vẻ khinh bỉ , vài đứa còn
hùa theo châm chọc khiến tôi tức đến điên người , Xấu hổ nhưng không
biết dấu đâu , phải chi có được cái phép thần thông gọi là độn thổ
như Thổ Hành Tôn thì ngay đây tôi sẽ chui xuống đất để che bớt cái
nỗi nhục này . Biết chuyện chẳng lành , tôi đành im lặng mà lảng về
chỗ ngồi , dặn lòng thật kìm chế rồi mọi chuyện cũng sẽ qua thôi .
Nhưng được nước làm tới , thấy tôi lầm lì nó càng ghét hơn , không
buông tha , nó tiến lại gần buông lời cay độc :
-
Sao
mày cứ lì cái mặt ra vậy hả ? Đúng cái đồ mất dạy , chỉ vì thói
đời lẳng lơ nên mẹ mày mới sinh ra cái thằng nghiệt chủng như mày ,
cái đồ không cha , đồ trôi sông lạc chợ
-
Thôi
đủ rồi nha , mày có im cái mồm thối của mày lại không hả ? Tao nhịn
vậy là đủ lắm rồi , còn nói nữa thì đừng có trách .
Tôi vùng dậy
, đập bàn và thét lớn vào mặt hắn trước cặp mắt ngạc nhiên của bao
người , có đứa há hốc mồm khẽ lẩm bẩm :
-
Thằng
này … Thằng này nó điên rồi …Điên thật rồi…
Nhưng không ,
tôi không điên , đó chỉ là sự phản kháng đòi lẽ khi bị dồn vào bước
đường cùng mà thôi . Nó tức giận cho tôi ăn ngay một bạt tai đau điếng
. Không chịu thua , ngay đó tôi đáp lại cho hắn một cú đấm vào mặt ,
cứ thế một cuộc xô xát đã diễn ra . Nhưng chiến thắng đã không mỉm
cười với ai cả , kết quả là chúng tôi bị giám thị bắt tại trận
ngay khi diễn ra cuộc đánh nhau giữa “ hai người đàn ông” .Đương nhiên
việc trầy xước chân tay hay mặt mũi bầm tím là chuyện không thể
tránh khỏi . Mẹ tôi được gọi lên trường để đón tôi về , vẫn cái
phong cách ăn mặc lạc hậu cùng đôi dép mượn ai nhìn thấy cũng bật
cười . Mẹ chở tôi về trên chiếc xe đạp cà tàng , thấy mẹ cứ lặng
thing làm lòng tôi thấp thỏm . Về đến nhà thì không dấu dược sự bực
tức nữa , mẹ quát lớn :
-
Quỳ
xuống cho mẹ , mau quỳ xuống … Mẹ cực khổ nuôi mày lớn khôn , cho mày
ăn học mà giờ lại dở thói côn đồ , đánh nhau hả con
Mắt đã cay
cay nhưng vẫn đủ để kìm nén , tôi cố chấp :
-
Con
không quỳ , con không làm gì sai cả
Bực vì tôi
cải lời , giận quá mẹ vơ ngay cây chổi bên cạnh quất tôi vài cái đau
điếng
-
Còn
dám cãi lời mẹ à , mày đúng là thằng con ngỗ nghịch mà
Cảm xúc như
không thể kìm nén được nữa , tựa giọt nước đã tràn li , tôi giận
dỗi quát mẹ :
-
Mẹ
có biết người ta nói nhà mình thế nào không ? Họ khinh rẻ vì nhà
mình nghèo rớt , họ nói mẹ là thứ đàn bà lẳng lơ , có chữa hoang
nên mới sinh ra thằng con không cha như tôi . Mẹ nói đi , bố tôi là ai ?
Sao lúc sinh tôi ra mẹ không bóp chết tôi cho rồi , để giờ đây tôi phải
sống trong sự khinh bỉ , sỉ nhục của người đời , mẹ có biết tôi đau
lắm không , tôi ghét mẹ , ghét mẹ nhiều lắm !
-
Con im
ngay đi …
-
Bốp …
Là một cái
tát , từ lúc sinh ra đến giờ , đây là lần đầu tiên . Mẹ đánh tôi sao
, mẹ không thương tôi , mẹ ghét tôi nên mới đánh tôi
-
Mày
cút ra khỏi nhà tao ngay, tao không có đứa con bất hiếu như mày !
Giận quá tôi
liền bỏ ra khỏi nhà mặc lời can ngăn sau đó của mẹ , dù biết mẹ
buồn và mẹ khóc rất nhiều nhưng tôi vẫn quyết bỏ nhà đi một lần cho
biết .
Một ngày ,
hai ngày và ba ngày sau khi tôi bỏ nhà đi , tiền trong túi thì hết
sạch còn nhà bạn thì không tiện ở lâu , đến mức đường cùng của sự
túng thiếu chợt lòng tôi lại nghĩ về mẹ , dành một khoảng để nghĩ
lại thì tôi thấy thật có lỗi , hay giờ mình về xin lỗi thì chắc mẹ
sẽ tha thứ cho mình ngay thôi . Nghĩ mong lung một hồi cuối cùng tôi
quyết định trở về nhà . Đường về nhà phải đi qua một khu chợ , sót
vài đồng bạc lẽ tôi liền ghé lại một tiệm tạp hóa mua một ổ bánh
mì gọi là để lót dạ . Bỗng đâu từ xa trong một thoáng vô tình lướt
qua thì mắt tôi bắt gặp một hình dáng ai rất đỗi quen thuộc . Là mẹ
kia rồi , nghĩ rằng xa mình là mẹ sẽ bớt một ghánh nặng , là bớt
đi nỗi buồn phiền thì mẹ sẽ khỏe lên chứ , sao trông mẹ thay đổi
nhiều quá . Đầu tóc mẹ rối , mắt mẹ thâm đen như nhiều ngày không
ngủ , chân tay gì như gầy đi đáng kể , chân mẹ đi trần , chắc là dép
mẹ lại đứt nữa rồi . Dáng mẹ liêu xiêu như bước không vững , tay mẹ
cầm một xấp tờ rơi vừa đi vừa phát cho mọi người , đôi tay chấp lạy
tỏ vẻ khẩn khoản van xin :
- Các cô
, các chú có thấy con tôi đâu không , nhiều ngày nay không thấy nó về
tôi lo quá , nếu thấy nó thì xin mấy cô , mấy chú nhắn nó về giùm ,
tôi sẽ biết ơn nhiều lắm .
Mắt tôi nhỏ
lệ , lòng tôi đau như cắt , nhìn bóng mẹ lạc lõng giữa ngàn vạn người
lòng tôi lại chua xót . Mẹ ơi ! Mẹ đang tìm con sao ! Mẹ tìm gì cái
đứa con bất hiếu này nữa , phải làm sao con mới chuộc hết được tội
lỗi mà con đã gây ra cho mẹ đây . Mẹ ơi , bây giờ con sẽ chạy ngay đến
bên mẹ , ôm mẹ thật chặt và con sẽ làm bất cứ điều gì chỉ xin một
sự tha thứ mà thôi ! Tít … tít ... Ầm…
-
Cứu ,
cứu với , có người bị xe đâm
Một người
gần đó hét toáng lên rồi mọi người xung quanh đều chạy lại tạo
thành một đám đông . “ Không … không … mẹ ơi ! Tôi chạy thật nhanh , tôi
đã nhìn lầm , chắc chắn đã nhìn lầm , người bị xe đâm trúng kia
không phải là mẹ đâu , chỉ là mơ thôi , là ác mộng thôi ,tôi tự trấn
an . Tôi chen ngang đám đông , nhưng khi đến cạnh người đang nằm dưới
nền đất lạnh lẽo kia thì tôi không cầm được nước mắt nữa . Là sự
thật , đó là mẹ tôi , người vì mải mê phát tờ rơi tìm con mà trong
phút chốc lơ đảng không may bị xe đâm trúng . Tôi cứng người , vội quỳ
xuống ôm chặt mẹ vào lòng , nước mắt giàn lụa ngậm ngùi nói :
-
Mẹ ơi
! Mẹ tỉnh lại đi , sao mẹ nhắm mắt hoài vậy , mẹ đừng ngủ nữa . Là
con , con đã về đây với mẹ rồi cơ mà . Con biết mẹ chỉ đùa với con thôi
, mẹ đừng làm con sợ , mẹ tỉnh lại đi , con sợ , con sợ lắm …mẹ ơi …
Tôi đứng
hình , nghĩ chỉ là giấc mơ mà thôi , mọi chuyện diễn ra quá nhanh ,
là mơ sao nước mắt tôi cứ chảy , tim tôi như muốn nổ tung , không lời
nào có thể diễn tả hết được cảm xúc của tôi lúc này . Giờ đây ,
nếu được đánh đổi thì tôi xin đổi cả mạng sống chỉ để thấy mẹ
tỉnh dậy , rồi nói với tôi “ Mẹ vẫn ổn , đừng khóc nữa nghe con ’’ .
Ước nguyện của tôi như được soi thấu , mắt mẹ từ từ mở ra , đời tôi
như lại sống dậy , mọi thứ chậm lại và cả Trái Đất như ngừng quay ,
tôi nhìn mẹ rồi quay sang nhìn mọi người xung quanh khẩn khoản van xin
:
-
Xin
mọi người hãy cứu mẹ cháu , làm ơn cứu mẹ cháu với , hãy đưa bà đi
cấp cứu đi , bà vẫn còn sóng , bà mới mở mắt đó mọi người thấy
không , cứu…cứu mẹ cháu với !
Nói đén đấy
thôi bỗng có một hơi ấm quen thuộc chạm vào tay tôi . Là tay mẹ , tôi
biết ngay mà , mẹ vẫn sống , mẹ chẳng bao giờ bỏ tôi đâu , nhưng
dường như sức lực của mẹ đã dồn hết để gắng nắm chặt tay tôi ,
miệng nói khe khẽ :
-
Mẹ
xin lỗi … Hãy tha thứ cho mẹ nghe con