PHÚT GIÂY HOÀI NIỆM
Tác giả: Quỳnh Như
Lớp12A8
– THPT Phú Riềng, năm học 2016 - 2017
Khi phượng vĩ nở đỏ rực cả một khoảng sân
trường, những tiếng ve râm rang, đâu đó bất chợt xóa tan không gian vắng lặng
của cái nắng hè oai bức, cũng là lúc ta chợt nhận ra rằng đây là lúc sắp rời
ghế của mái trường thân thương này cùng với những đứa bạn thân để bước đi trên
con đường hoàn toàn mới của cuộc đời.
Thế là ba năm ròng rã miệt mài đèn sách giờ
đây đã sắp khép lại và những dòng lưu bút này cũng có thể là những nét bút cuối
cùng để lưu dấu lại một thời đã qua.
Trong mỗi chúng ta không làm sao tránh khỏi một chút bâng khuâng, không làm sao
tránh khỏi những phút giây hoài niệm.
Trái đất cứ lặng lẽ quay, mọi vật vẫn rung
chuyển hàng cây xanh, hàng ghế đấ vẫn nằm yên như thường lệ để nghe chúng tôi
xì xầm bàn tán về một thời của tuổi học trò hồn nhiên thơ mộng, tiếp theo đó là
những dòng ký ức của tuổi học trò tinh nghịch cứ ùa về, giờ chia tay sắp đến,
viết tâm thư này để xin một lần hoài niệm, và tạc dạ công ơn của quý Thầy Cô,
những người Cha, người Mẹ thứ hai trong cuộc đời này đã che chở, bảo bọc, chấp
cho con đôi cánh để bay vào khoảng trời tương lai cao rộng. Từng bài học trôi
qua không chỉ cho chúng con cơ hội đi sâu vào kho tàn của trí thức mà còn
là những gánh hành trang cho chúng con
được vững bước trên lộ trình tương lai.
Và có quên được chăng? Những tháng ngày
cùng nhau miệt mài đèn sách của hơn 26 học sinh lớp 12A8, dẫu có khác nhau về
giọng nói, vùng miền và lối sinh hoạt nhưng cùng tựu chung về một mái ấm để rồi
cùng nhau hòa hợp, nỗ lực, sau những khó khăn thử thách vẫn cùng nhau đi trọn
vẹn con đường này, chặng đường tương lai để tiến đến thành công.
Còn chút khoảng khắc nữa thôi chúng ta sẽ
chía tay để trở về lại nơi mà mình đã đến, mỗi người mang trên vai những dự
tính, những ướt mơ, hoài bão dù có mong muốn trong lòng cũng không ai có thể
với tay níu giữ lại một chút thời gian. Giờ phút chia tay cận kề, chúng ta sẽ
ra đi như những cánh chim về miền viễn xứ, rời xa mái trường, bạn bè và đặc
biệt là rời xa người mà ta từng yêu thương, một chút ký ức còn đọng lại trong
tâm khảm thời gian của tuổi học trò nó đẹp biết bao, sao mà nó thơ ngây hồn
nhiên đến như vây? Chỉ cần một ánh nhìn, một nụ cười duyên cũng đủ làm ta xao
xuyến mãi không ngừng. kèm theo đó là những lũ bạn nghịch ngợm cùng nhau bày
trò phá phách, nhiều lúc tình bạn cũng có chút sứt mẻ vì không hiểu nhau, nhưng
rồi chúng cũng thông cảm và bỏ qua cho nhau, tuổi học trò là vậy không biết
được rằng liệu mai đây chúng ta còn có cơ hội một lần, dù chỉ một lần nữa thôi
để ngồi lại bên nhau trên chiếc ghế này, để cùng nhau trao đổi học tập và lắng
nghe lời thầy Cô dạy bảo những chiếc ghế của học đường rồi đây sẽ trống vắng
lặng im tiễn người ra đi mà chưa hẹn ngày trở lại. Phải chăng chỉ còn lại trong
ta những nhớ nhung lưu luyến.
Trang sách một thời học sinh sắp khép lại,
những trang nhật ký này cho con nói lên
những cảm xúc trong lòng mà bấy lâu ấp ủ, cho con xin một lần tri ân
những người phu lái đò đã tận tụy không ngại nắng mưa đưa biết bao lữ khách đến
bến bờ tương lai mở ra một trang sách mới cho cuộc đời.
“Xin tạc dạ người đò phu năm ấy
Chở tâm tình về khắp nẻo quê hương…”